Phương Triều

Đóm Lửa

Xin chậm mưa cho người vuốt mặt
Liệu còn rửa được mấy tro than
Mắt người sao lại đen như hốc
Đóm lửa chiều xanh cháy Hạ tàn...
Đóm lửa rụng như đời lửa lựu
Gầy vai thiếu nữ khoác mây tang
Em cao vời vơiï - anh mòn gót
Người rụng đời sao như tàn nhang !
Em làm con gái vờ quên tuổi
Anh trưởng thành ngay thuở ấu thơ
Khôn như loài ốc ăn mòn vỏ
Như giữa bùn non cá vật vờ !
Xòe tay tính những lần thua thiệt
Lật ngửa bàn chân đếm dấu gai
Cân đo mà biết là hao hụt
Một kiếp người sao trả gấp hai ?

Được bạn: toniDzung đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Đóm Lửa"